Ở nơi tận cùng phía bắc của tổ quốc, nơi mây trắng ôm lấy núi đá và những cung đường quanh co vắt vẻo như dải lụa giữa trời. Tôi bắt gặp một hình ảnh khiến người ta nhớ mãi, những em bé Hà Giang cười trên lưng núi.
1. Nụ cười làm dịu cả đá tai mèo
Hà Giang gồ ghề, gai góc và khô cằn. Nhưng trên nền của sự khắc nghiệt đó, nụ cười của những đứa trẻ vùng cao lại sáng lên như nắng đầu ngày. Không son phấn, không diễn xuất, chỉ là những nụ cười tự nhiên nhất của tuổi thơ giữa thiên nhiên dữ dội. Đó là những em bé gùi củi, mang ngô, dắt trâu, hay ngồi bệt bên vệ đá với đôi mắt long lanh và đôi má đỏ ửng.

Mỗi khi có khách lạ đi ngang, các bé thường mỉm cười e ấp, tay khẽ vẫy và nụ cười ấy có thể khiến tim người lớn mềm lại trong chớp mắt.
2. Em bé Hà Giang – Tuổi thơ trên đỉnh trời
Em bé Hà Giang không có điện thoại thông minh, không công viên giải trí, không cả những trò chơi thường thấy nơi thành phố. Tuổi thơ của các em là những buổi sớm địu em, trưa gặt lúa, chiều dắt dê, tối học bài bên bếp củi.

Thế nhưng, đôi mắt các em vẫn lấp lánh. Những trò chơi với đất, đá, gió và mây có vẻ lại làm nên một tuổi thơ vững chãi hơn bao giờ hết. Bạn sẽ bắt gặp hình ảnh những đứa trẻ tung tăng trong bộ váy sặc sỡ, đạp xe đạp cũ kỹ, nắm tay nhau chạy trên đường đèo gió lộng,…cảnh tượng vừa đẹp vừa lay động như tranh.
Xem thêm “Có nên du lịch Hà Giang mùa hè không?”
3. Những bông hoa của đá
Trên cao nguyên đá Đồng Văn, hoa có thể khó mọc nhưng con người thì vẫn sinh sôi và tỏa sáng. Những em bé Hà Giang chính là những bông hoa rực rỡ ấy. Mỗi đứa trẻ là một nốt nhạc vui trong bản giao hưởng của núi rừng. Các em học cách sống, cách yêu thương, cách mạnh mẽ từ chính thiên nhiên. Học từ tiếng gió hú qua khe núi, từ mùi khói bếp mờ sương, từ bước chân cha mẹ lên nương mỗi ngày.

Có em bé mồ côi sống cùng ông bà, vẫn hồn nhiên vẫy tay chào du khách. Có bé gái nhỏ xíu đứng bán vòng thổ cẩm, nhưng ánh mắt thì rạng ngời như đang kể một câu chuyện cổ tích bằng ánh nhìn.
4. Đôi chân bé, giấc mơ lớn
Đường đến trường của các em bé nơi đây đôi khi dài đến vài km, băng qua đèo dốc, suối sâu. Thế nhưng, không ai than phiền. Những chiếc balo cũ kỹ, đôi dép nhựa mòn gót và nụ cười vẫn luôn nở trên môi. Trong ánh mắt đó, tôi nhìn thấy cả một giấc mơ: được học, được lớn, được bay xa khỏi những triền đá cheo leo nhưng vẫn mang theo hồn cốt núi rừng.

Có những ngày rong ruổi ở Hà Giang, tôi chẳng kịp đến những điểm check in nổi tiếng. Nhưng chỉ cần dừng lại bên vệ đường, nhìn một nhóm trẻ đang chơi chuyền bằng đá cuội hay một em bé ngủ ngoan trên lưng mẹ giữa chợ phiên đông đúc, thế là đã thấy đủ đầy.

Những em bé ấy không biết mình đã trở thành nhân vật chính trong hàng ngàn bức ảnh của du khách. Không biết rằng nụ cười của mình đã sưởi ấm bao trái tim đang nguội lạnh giữa phố thị. Các em chỉ đang sống một cách giản dị, mộc mạc và mang cái đẹp chạm vào lòng người.
Xem thêm “Tour du lịch Hà Giang – Cao Bằng 5N4Đ từ HCM”
5. Em bé Hà Giang – Biểu tượng của sức sống
Nơi đá tai mèo không làm mềm bước chân, nơi giá lạnh không làm tắt ước mơ, đó là nơi những em bé Hà Giang lớn lên như những nhánh mầm giữa mùa sương. Các em chính là hiện thân của sức sống bền bỉ, của tình yêu cuộc sống thầm lặng, của niềm tin vào một ngày mai tươi sáng hơn.

Và với tôi, mỗi lần nhớ về Hà Giang, điều đọng lại không chỉ là đèo dốc, không chỉ là mây vờn núi mà là tiếng cười ngân vang của những đứa trẻ – tiếng cười làm tan đi mọi ưu phiền.
Có lẽ, ai cũng cần một lần được thấy những em bé Hà Giang cười trên lưng núi để hiểu rằng hạnh phúc đôi khi đơn sơ, mà lay động lòng người đến thế. Hãy để Tourhot24h.vn được đồng hành cùng quý khách trên những chuyến du lịch ghé thăm Hà Giang nhé!